Thủ tướng Anh Thomas More (1) bị tống ngục vì không chịu phản bội đức tin Công Giáo để theo nhà vua (2). Biết tin ông bị kết án tử hình; người vợ hiền đến thăm và hỏi chồng:
- Tại sao mình không làm cách nào đó để cứu mạng sống?
Thomas More hỏi lại vợ:
- Theo em, anh có thể sống ở trần gian này được bao lâu nữa?
Nhìn chồng, vị phu nhân xinh đẹp trả lời:
- Cứ theo như sức khoẻ anh đang có, hứa hẹn anh sẽ sống được ít là 20 năm nữa.
Ông thủ tướng nhìn vợ lắc đầu nói:
- Em đã đề nghị anh một việc hết sức điên rồ. Vì để sống thêm chỉ 20 năm ngắn ngủi nữa mà anh phải đánh mất một cuộc sống dài vô tận ở trên trời.
Chuyên trên gợi vài ý: - đời này ngắn ngủi, đời sau dài vô tận - nhiều người không lo cho đời sau – lo cho đời sau cách nào?
Đời sau dài đến mức ai ra đi đều mất hút, không quay trở lại. Đời này ngắn đến độ dường như bị đời sau thu hút (sự thu hút diễn ra ngay trong mỗi người; đó là lý do tại sao lòng người lúc nào cũng bất an, khát khao, đau khổ)
Nhiều người giàu của, giàu danh, giàu quyền… không lo cho đời sau nên Chúa bảo: “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa."(Mt 19,24)
Lo cho đời sau là đầu tư tim óc, tiền của, công sức, thời gian vào đời sau, tức dồn tất cả cho việc thực thi Lời Chúa: "Nước Trời giống như kho tàng chôn giấu trong ruộng, người kia tìm được, vội chôn vùi xuống, trở về bán mọi tài sản để mua ruộng ấy. Nước Trời cũng giống như người buôn nọ đi tìm ngọc quý; tìm được, anh về bán mọi của cải để mua ngọc quý ấy” (Mt 13,44) Theo đó, mỗi Kitô hữu phải là một nhà đầu tư đời sau.
(1) Sir Thomas More (1478-1535).
(2) Vua Hwnry VIII ly khai Công giáo, lập Anh giáo năm 1553.
NK
Môt gia đình gồm 2 vợ chồng và 4 đứa con nhỏ. Dịp hè, cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều và ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.
Thế rồi chợt trông thấy một bà cụ nhỏ nhắn, ăn mặc xuyềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà càng khó coi. Bà cụ lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ bà dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lẳng lặng làm công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng còn hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ... sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: "Ồ tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi!".
Nghe xong câu chuyện người chồng vội vã chạy xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một cái chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống.
Có những việc rất nhỏ khởi từ lòng lớn, có những việc thấy lớn nhưng khởi từ lòng nhỏ. Lòng lớn là lòng đầy tràn yêu mến tha nhân và khiêm tốn làm việc nhỏ trong lặng thầm không cần ai biết đến.
Vấn nạn: Cuối cùng tôi cũng đã có được chút tài sản –một ngôi nhà một tấm và một miếng đất nhỏ ở ngoại ô để chia cho con cái- sau 40 năm tranh đấu cật lực giữa chợ đời. Nhân nghe lại câu:“Lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì được ích gì!” tôi đâm chột dạ liền nghĩ đến việc nên đầu tư tất cả vào đời sau. Vậy có luật đầu tư vào đời sau hay không và luật ấy như thế nào? (Một giáo dân)
Trao đổi
Có. Còn gọi là đầu tư vào Nước Trời.
Thử lược tóm luật đầu tư vào đời sau hay Nước Trời như sau:
1.Chủ đầu tư: Thiên Chúa qua Chúa Giêsu Kitô.
2.Nhà đầu tư: mọi người, bất cứ ai, trên khắp hoàn cầu; hiện đã có hơn 1 tỷ 229.000 người đã đầu tư vào đời sau, tên họ là Kitô hữu (*)
3.Vốn: Tài sản, công lao, sức khỏe, thời gian, tâm trí, ý chí, niềm tin, hy vọng, tài năng, học lực, người thân (cha hay mẹ, vợ hoặc chồng hay con cái...)
4.Cách đầu tư: Dùng tất cả vốn vừa kể để thực thi Lời Chúa. Đặc biệt: trong thời gian đầu tư, không tính kết quả, không đếm thành tích,… chỉ tính sự phấn đấu (phấn đấu có nghĩa là luôn cố gắng và bươn chải đến mức lúc nào cũng ở trong trạng thái hư hỏng thì sẵn sàng làm lại, vấp ngã thì sẵn sàng đứng lên đi tiếp).
5.Trụ sở giao dịch đầu tư: Chúa Kitô.
6.Môi trường đầu tư: Tin Mừng.
7.Lợi nhuận: Nước Trời (phấn đấu nhiều thì được Nước Trời lớn…)
8.Thời gian: chiều dài cuộc đời của nhà đầu tư, có người 90 hay 80 năm, có người 40 hay 30 năm, cũng có người 10 hay 5 năm v.v…
Phụ chú:
·Những nhà đầu tư từng thành công rực rỡ trong lãnh vực đầu tư này:
-thánh Phêrô, thánh Phaolô
-các thánh tông đồ,
-các thánh tử đạo,
-các thánh ẩn tu & hiển tu hay đồng thậm chí… các cô cậu tuổi teen như Têrêxa Hài Đồng Giêsu, Maria Goretti, Dôminicô Xaviô, Phaolồ Bột (Việt Nam)… cả các em bé “hỉ mũi chưa sạch” là các thánh anh hài… nghe đâu cả người hành khất Ladarô “không xu dính túi” mà cũng đầu tư, lại còn lời… khẩm.
·Trợ vốn: Nguồn trợ vốn dồi dào không thể tưởng nằm ở văn phòng Đức Kitô, thiếu vốn, hụt vốn, đứt vốn, mất vốn, không có vốn… đều được tiếp đón và trợ giúp nồng nhiệt chưa có nơi nào bằng.
·Văn phòng công ty luật sư tư vấn: Đức Mẹ Maria, Thánh Cả Giuse.
(*) Nói cho rôm rả vậy thôi, kỳ thực hơn phân nửa (?) số ấy chỉ đầu tư bằng mồm, tức “ghi danh để giữ chỗ”. Nói cho ngay, những người này cuối cùng cũng có lời, nhưng họ chỉ lời được một thứ Nước Trời bé xíu.