Có 2 con lừa chở hàng hóa. Con lừa thứ nhất chủ giao chở gạo, bột, đường… thong dong bước đi giữa phố chợ với ý thức chỉ làm việc bổn phận. Con lừa thứ hai chủ giao chở vàng, bạc, đồ trang sức… cũng cùng đi ngang phố chợ đông người như con lừa kia, nhưng nó thầm nghĩ, mình đẹp hơn, tài giỏi, khôn khéo hơn nên chủ mới tin giao trọng trách chở toàn đồ quý; nghĩ thế nên chú ta đầu thì ngẩng cao, mặt nghênh ngáo, dáng thì kiêu hãnh, chân nệ từng bước hết sức trịnh trọng, tạo những tiếng kêu oai vệ khiến mọi người bên đường đổ dồn mọi ánh mắt chú ý vào chú ta.
Tuy nhiên, trong số người tò mò chú ý có cả bọn cướp lẫn trong đó, chúng là những kẻ nhạy bén với mùi của cải vàng bạc đang đầy trên lưng chú lừa thứ hai này, nên không lâu sau đó, bọn cướp kín đáo và khéo léo dẫn dụ chú lừa thứ hai đi theo sự hướng dẫn của chúng, đến nơi khác rồi giết chết, làm thịt và cướp hết số đồ quý đi. Nhìn thấy cảnh bạn mình bị hại thê thảm, chú lừa thứ nhất lắc đầu ngán ngẩm và tự nhủ:
- Ôi! Chỉ vì chút hư danh mà hại thân. Chỉ vì khoe khoang kiêu hãnh mà oan mạng! (Jean de La Fontaine1621–1695).
Chuyện trên gợi mấy ý: - Chúa là Ông Chủ, lừa là con người, hàng hóa là mọi điều Chúa giao khi ta vào đời – cho đó là ơn gọi mà quên cho là bổn phận – khiến xảy ra nhiều thảm cảnh (như chuyện trên) ngay trước mắt.
Thật! Mỗi người khi sinh và khi chết đều trần trụi giống nhau; thông qua dòng dõi (gien, truyền thống đủ loại… ví dụ con vua thì được làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa) Chúa chất lên từng người những thứ hàng hóa khác nhau; nói những thứ ấy do ta làm ra là vô lý…
Mà nói ấy là ơn gọi thì dễ quên nhìn nhận bổn phận Ông Chủ giao (Mt 25,14-30).
Đang khi ta mải mê và hào hứng với ơn gọi… thì lẫn trong số người chú ý đến ta, có cả bọn cướp là ba thù (ma quỷ, thế gian, xác thịt) dụ dẫn ta dần đi vào cõi hư mất.
Người xưa tự hỏi: “…tại sao trời lại ghét cái quả cảm, cương cường? Danh dự với sinh mệnh, cái nào thật sự quý? Rồi tự giải đáp: “Người khôn ngoan không bao giờ vì trọng cái danh hão mà xem nhẹ tính mạng mình” (Đạo đức kinh).
Nhớ… mọi thứ thuộc về ta đều là bổn phận theo đúng Lời Chúa dạy "…các con hãy nói rằng: Chúng tôi là đầy tớ vô dụng, vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm" (Lc 17,7-10)…giúp ta tỉnh táo chỉ làm bổn phận.
NK
Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn.
Một lần, khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi!
Chàng trai làm theo.
- Cốc nước mặn chát! Chàng trai kêu lên.
Ông thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy giống thìa muối lúc nãy xuống nước rồi bảo:
- Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi!
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy! Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Ông thầy chậm rãi nói:
- Con của ta! Ai cũng có lúc gặp phải khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như muỗng muối này; nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn đau không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành mặn đắng và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.
Trao đổi
Chất lượng “Công giáo” hệ tại ở độ thực hành Lời Chúa trong Tin Mừng.
Không biết phải giúp gì cho ông, chỉ xin giới thiệu ông bản “kế toán” số lượng và chất lượng kẻ tin (tín hữu) mà nếu thánh Phêrô có giữ của thiên đàng thật, thì sổ kế toán (giả sử) của Người sẽ chia 3 hạng người tin Chúa:
§ Hạng A: tin vào Chúa.
§ Hạng B: tin vào Chúa, tin vào Lời Chúa.
§ Hạng C: tin vào Chúa, tin vào Lời Chúa, làm theo Lời Chúa.